Quyền Khí Lưu Tinh - Chương 18
Chương 18: Tao sẽ thiêu cháy toàn bộ chỗ này
Cường thở dốc trước cửa của một căn hộ. Hít một hơi dài, cậu bấm chuông cửa chờ đợi.
_ Đợi tý… tới liền đây. – Một giọng nữ lớn tuổi vang lên.
“Cạch”
Cánh cửa mở ra. Một cô bác tuổi khoảng gần 45~50 nhưng nhìn trẻ y như còn xuân xuất hiện.
_ Cháu chào cô ạ. – Cường cúi đầu.
_ Chào cháu. – Cô bác cười nhẹ.
_ Cháu là ai thế nhỉ… – Cô bác đưa tay lên cằm.
_ Cháu là…
_ A. Cháu Cường con mẹ Linh ở gần chỗ nhà cũ của cô ngày trước phải không?
_ Vâng ạ. – Cường gật đầu.
_ Lâu quá không gặp cháu, cháu khỏe không, vào nhà chơi này.
_ Dạ thôi…
Cô bác nhìn cậu cười nhẹ.
_ Cháu tới tìm bạn Trâm ạ. Trâm có nhà không bác?
_ Ồ, nó không nói gì với cháu sao? Con bé nó đi từ hồi chiều rồi cháu à.
Cô bác thở dài:
_ Rõ khổ, con gái con nứa gì đâu trễ thế này rồi mà không chịu về nữa. Cô không biết nó đi đâu nữa con ơi, con biết nó ở đâu thì kêu nó về cho cô với…
_ …
Cường im lặng. Gãi gãi đầu một hồi, cậu nhìn cô bác rồi bảo:
_ À, bạn Trâm nói với cháu rồi mà cháu quên mất. Trâm bảo với cháu nay câu lạc bộ cổ động tập trễ để chuẩn bị cho lễ hội sắp tới ạ.
_ Ý cháu là cái lễ gì mà tháng sau tổ chức ấy à?
_ Vâng. Phải chuẩn bị từ giờ thì mới kịp ạ.
_ Rõ khổ không cơ chứ. Thân con gái mà cứ suốt ngày đi sớm về khuya, con bé này thật là. Toàn làm cha mẹ lo lắng thì mới chịu được…
_ Vậy thưa bác cháu đi. – Cường cười nhẹ.
_ Ừm, cháu đi cẩn thận. Có gì cháu kêu nó về sớm giúp cô với nhé.
_ Vâng, cảm ơn cô. Cháu sẽ bảo với Trâm ạ.
_ Bữa nào rảnh thì ghé qua nhà cô ăn cơm. – Cô bác cười nhẹ.
_ Cháu sẽ cố ạ.
Khi cô bác đi vào trong, cậu cũng đi lại chiếc xe đạp của mình. Vừa đi cậu vừa coi điện thoại.
_ Cô ấy đi đâu được chứ…
“Ừm ừm, cậu cũng vậy nha, chắc tớ phải lên trường kiếm quá”
Cậu đọc lại những dòng tin nhắn hồi chiều với Trâm.
_ Hay là cậu ấy ở trên trường…
Cường thở dài:
_ Nghĩ nhiều vô ích, đi xem thử mới biết được.
Cậu đạp xe vút đi mà không để ý là có gì đó bám sau đuôi xe đạp cậu.
***************
Nhật và Linh ngã nhào ra khỏi xe. Cô nàng đưa tay sờ vào cùi chỏ bị trầy rồi xuýt xoa:
_ Đau quá…
Nhật tặc lưỡi:
_ Nay xui quá…
Linh giơ tay đánh nhẹ cậu một cái:
_ Xui gì mà xui cơ chứ, có mỗi đạp xe cũng không chú ý nữa.
_ Xin lỗi mà…
_ Đau quá…
Nhật vội dựng chiếc xe lên.
_ Ai da… – Cậu thanh niên bị tông trúng cũng xuýt xoa.
_ Cậu có sao không? – Nhật vội tiến tới chỗ của cậu kia.
_ Không sao…
_ Để tôi đỡ cậu dậy. – Nhật chìa tay mình ra.
Cả hai cùng đồng thanh:
_ A! Là mày hả?
Người bị tông đó là Nam. Cậu ta nhìn thấy Nhật và Linh đi với nhau thì lấy tay che miệng cười đểu:
_ Hề, thì ra là hai cậu à. Tối rồi còn đi đâu thế? Hai người đi hẹn hò đêm với nhau à?
_ Được tao cũng mừng… – Nhật nói nhỏ.
_ Hả? Sao á? – Nam đưa tay lên tai ra hình cái phễu như để nghe được rõ hơn.
_ Không gì. – Nhật đẩy Nam ra.
_ Còn không thèm hỏi người ta có sao không, không thèm đỡ mình đứng dậy luôn… – Linh nói thầm.
Nhật vội tiến tới chỗ Linh:
_ Xin lỗi mà…
_ Để tớ đỡ cậu dậy nha.
Nhật chìa tay về phía Linh nhưng cô đã hất nó ra:
_ Không thèm.
Cô quay mặt sang hướng khác mặt cho Nhật van nài xin lỗi.
_ Cậu không sao chứ Linh, xin lỗi nhé, cũng do tớ không chú ý. – Nam chìa tay ra.
Linh cười nhẹ:
_ Không sao, không sao đâu. Không phải lỗi do cậu đâu.
Linh nắm lấy tay Nam rồi đứng lên. Trông thấy thế, mồm của Nhật mở to hình chữ Ô:
_ Ơ…
_ Cậu đi đâu mà khuya vậy Nam?
_ Còn cậu thì sao?
Thấy hai người họ nói chuyện vui vẻ, Nhật nắm chặt lấy vệt áo trước lồng ngực.
_ Hể? Thằng Cường có bao giờ như thế đâu cơ chứ? – Nam há hốc mồm.
Linh thở dài:
_ Tớ biết đâu, tớ cũng nghĩ cậu ấy sẽ về nhanh. Cơ mà cũng gần nửa tiếng rồi.
Hai người họ đang nói chuyện thì bất chợt Nhật chen ngang:
_ Thế còn mày, mày ra đây làm gì?
_ Tao đi tìm Trang, cô ấy bỏ đi đâu từ chiều đến giờ vẫn chưa thấy về.
_ Ụa, nó ở chung với mày mà, sao lại không biết nó đi đâu, nó không nói với mày à? – Nhật chỉ tay vào ngực Nam.
Nhưng Nam lắc đầu:
_ Không, cô ấy không nói gì hết.
_ Hay là cô ấy thấy mày biến thái quá nên trốn rồi? – Nhật ghé sát người Nam nói nhỏ.
_ Im đêy. – Nam đẩy cậu ấy ra.
_ Mẹ cậu có nói gì nhiều về Trang không Nam? – Linh cười nhẹ.
_ Không, ngược lại là khác.
_ Là sao? – Cả hai đồng thanh.
_ Thì là… Mẹ tớ cũng muốn có con gái, nên khi tớ bảo cô ấy sẽ về sống chung, mẹ tớ gật đầu cái rụp. Còn bảo hay mày cưới nó đi cho tao có cháu ẵm bồng nữa chứ. Khổ quá mà.
[truyenz_ads]
Nhật huých cùi chỏ vào Nam:
_ Sướng quá rồi hen.
_ Sướng quái gì cha. – Nam thở dài.
_ Hay cậu thử đi theo tụi tớ xem, biết đâu lại thấy? – Linh đột nhiên giơ một ngón tay lên.
_ Tại sao…
_ Thì, cậu thử nghĩ xem. Đột nhiên cả Cường, cả Trang đều mất tích cùng lúc. Không phải là cùng một nguyên nhân sao?
_ Cũng được…
_ Mà nè, cậu biết chỗ này là chỗ nào không? – Linh giơ tấm bùa lên.
Tấm bùa lại hiện lên vòng phép thuật. Trên cái vòng phép đó như là cái màn hình radar vậy.
Mắt Nam sáng lên:
_ What the… Bản đồ ảo kìa…
_ Nó làm bằng mực đen đó… – Nhật thở dài.
_ Bằng mực sao? Tuyệt quá vậy. – Nam nắm lấy tay còn lại của Linh – Bà chỉ tui cách làm với được không?
Nhật nắm lấy tay của Nam rồi bỏ ra khỏi tay Linh. Cậu nhấn mạnh giọng:
_ Này!
_ Hửm? – Nam quay mặt sang Nhật.
Sợ làm Nam tụt cảm xúc, Nhật thở dài rồi đưa tay Nam về phía cái chấm đen trên bản đồ radar:
_ Mày nhìn thử xem chỗ đó là chỗ nào được không?
_ Ok sếp. – Nam đưa tay lên trán.
Cậu nhìn vào bản đồ:
_ Để xem nào…
Một lát sau.
_ Không được rồi mày ơi…
_ Không biết sao?
_ Không phải…
_ Chứ sao?
Nam không thể kìm được nước mắt mà cứ rưng rưng:
_ Nhìn nó ngầu qua tao không tập trung được mày ạ.
_ Ơ… – Nhật và Linh đồng thanh.
_ Chắc tui chớt… – Linh đập tay vào trán.
_ Tao biết là khó, vì lần đầu nhìn tao cũng như mày vậy, ráng xem giùm tao chút đi.
_ Được rồi… – Nam sụt sịt.
Cậu đưa tay lên cằm quan sát đầy tỉ mỉ:
_ Hừm…
Miệng cậu bành ra.
Mắt cậu nheo lại.
Mồ hôi nhễ nhại chảy ra.
_ Sao rồi?
_ Tao…
Nhật tiến sát lại:
_ Sao?
_ Tao không tập trung nổi mà… – Nước mắt Nam chảy ròng ròng.
Gân xanh nổi lên trên tay.
_ Đây là một bản đồ đầy siêu phẩm, tao không thể tập trung quan sát được.
Gân xanh nổi lên trên mặt.
_ Tao cũng muốn có một cái…
“Cốp”
Lin gõ một cú trời giáng lên đầu Nam:
_ Đồ đại ngốc.
_ Xin lỗi mà… – Nam sụt sịt.
Nhật thở dài:
_ Vậy giờ làm sao tìm được Cường đây. Có chỗ cậu ta rồi nhưng lại không rõ nó nằm ở đâu.
_ Đi như trên đây nó chỉ không được hả?
_ Tất nhiên rồi. Mày nhìn kỹ đi. Bản đồ này có dạng như radar, nó chỉ có tọa độ của Cường thôi, còn lại thì tụi này chịu.
_ Vậy sao không thử nhập tọa độ của cậu ấy vào ‘app bản đồ’ xem? Trên app có chức năng đấy đấy.
Hai người bọn họ chết sững trước câu nói của Nam.
_ Ờ ha… Có vậy cũng không nghĩ ra.
_ Mày giỏi lắm Nam. Lâu lâu thông minh đột xuất vậy tốt ghê. – Nhật ôm chầm lấy Nam.
_ Hôi quá cha… – Nam cố gắng đẩy Nhật ra.
_ Ra rồi nè. – Linh giơ điện thoại ra trước mặt bọn họ.
_ Ở trường sao? – Hai người đồng thanh.
_ Cũng hợp lý đấy nhỉ? Mối quan hệ duy nhất của Trang và Cường chỉ có thể là trường học thôi…
_ Do thằng Tân sao? – Nam nắm chặt tay.
_ Sao do Tân được cha. Nó bị Cường tống vô trại cải tạo rồi.
_ Mày nghĩ một thằng như nó thì không thể trốn ra sao?
_ …
_ Đi nhanh thôi. – Nam quay người ra sau.
_ Ừm.
Nam vội chạy đi. Nhật gác chống chân xe rồi đèo Linh theo sau.
Cả ba người họ vội vã chạy đến trường.
***************
“Két…”
Cường thắng xe lại. Cậu nhìn sang bên phải. Trong sân trường đầy tĩnh lặng và u ám.
Lại gần cổng, cậu nhìn vào chỗ khóa chốt. Không có ổ khóa, có nghĩa là cổng trường đang mở.
Đẩy cổng sang bên rồi bước vào bên trong. Không gian xung quanh đầy vẻ tĩnh lặng.
Quay trái phải dò xét, cậu bước từng bước thận trọng.
_ Thật kỳ lạ.
Cậu bước tới giữa sân trường.
_ Bảo vệ trường đâu hết rồi? Là do Minh làm sao?
Một cơn gió mạnh thổi tới, Cường đưa tay che lấy mặt mình. Đến khi bỏ tay xuống, cậu đã chìm trong làn khói xám ma mị kia.
_ Chết tiệt.
_ Đừng trốn nữa, bước ra đây và thả Trâm ra ngay, Minh. – Cậu hét lên.
Giọng của Minh phát ra ngay phía sau lưng cậu:
_ Bình tĩnh nào, gấp làm gì.
Cường quất tay ra sau, nhưng không có gì ngoài khói xám ở đó cả.
Giọng của Minh vang lên ở khắp nơi:
_ Để tao giới thiệu cho mày thứ này…
Nói rồi, vô vàn những bóng đen bí ẩn xuất hiện xung quanh Cường.
_ C… cái gì đây?
_ Sợ hả? Đừng sợ mà.
_ Mày muốn gì? – Cậu nắm chặt tay mình lại.
_ Đoán xem.
_ Mày…
_ Chả phải bình thường mày cũng hay bảo thế sao? Tao chỉ đang bắt chước mày thôi.
_ Thằng khốn…
_ Mày đến đây tìm Trâm mà phải không? Vậy nên hạ lẹ bọn chúng đi, mày chỉ còn khoảng 45 phút nữa thôi đấy.
_ Mày không xứng là một thằng đàn ông, nghe rõ chưa hả? – Cường hét lên.
_ Vậy nhé, cố lên. – Giọng của Minh từ từ nhỏ lại.
_ Bao nhiêu đây mà đòi dọa tao hả? Mơ nhiều lắm rồi đấy. – Cường giơ tay phải lên.
_ Tao sẽ thiêu cháy toàn bộ chỗ này.
…
Không một thứ gì xuất ra từ tay Cường cả.
Cậu thu tay lại rồi nhìn vào lòng bàn tay:
_ C… Có chuyện gì thế này…
_ Sao «Quyền Khí» của mình lại không hoạt động?
Cậu nắm chặt tay lại:
_ Không, không đúng, mình đã thử hết mọi phương pháp rồi. Chỉ có một điều duy nhất để dẫn tới tình trạng này.
_ Mình dính phải «Quyền Khí Ảo Giác» của thằng Minh rồi.
Những cái bóng kia bắt đầu vồ lấy cậu.
_ Ch… Chết…
Chúng hét lên đầy đau khổ:
_ Grao…
_ Khoan, nếu là ảo ảnh… – Cậu đưa tay lên cằm suy xét – Vậy thì mình chỉ cần bơ chúng đi là ổn rồi.
Cậu ngó lơ những cái bóng xung quanh rồi bước về phía trước.
Một cái bóng lao nhanh tới trước mặt cậu. Nó giơ cao tay lên không trung.
_ Là ảo giác thôi đúng không…
Tay của cái bóng đó vút nhanh xuống người Cường, làm hiện ra một vết chém năm ngón, xé toạc cả cơ thể.
Cùng với máu của cậu, mùi máu tanh hòa lẫn vào trong không khí.
Comments for chapter "Chương 18"
Tips: Bạn có thể chuyển đổi Server khi xem Video nếu bị lỗi